Mười ngàn

Hết giờ học thêm, tôi chạy vội ra trạm xe buýt cho kịp chuyến xe lúc năm giờ chiều. Vậy mà vừa đến gần trạm, chiếc xe buýt từ từ đi qua trước đôi mắt tiếc nuối của tôi. Thế là đành đứng đợi…

Ảnh minh họa

Một cậu bé chừng mười hai tuổi tiến đến. Đôi chân tật nguyền và gương mặt kỳ quặc làm tôi giật mình. Những bước đi khó khăn, vụng về đạp lên những vũng nước và… tôi hứng trọn bùn sình. Cái quần màu trắng giờ đây lấm tấm những vết đất vàng. Bực quá, tôi chẳng động lòng nổi với những lời xin lỗi thốt ra một cách khó khăn từ cái miệng méo xệch kia. Tôi bước ra xa một khoản khá dài như thể tránh một cái gì đó ghê gớm lắm, như thể đề phòng bất cứ hành động nào của cậu bé ấy.

Chờ lâu quá vẫn chẳng có chuyến buýt nào đi qua, tôi càng bực hơn, đút tay vào túi móc điện thoại ra để xem mấy giờ rồi khó chịu nhét điện thoại vào khi thấy đã hơn nữa tiếng trôi qua… Chợt bàn tay tật nguyền khều khều tôi, tôi giật mình quay lại nhăn mặt nhìn cậu bé trân trối, cậu bé xòe tay ra với tờ tiền 10.000 đồng, giọng ngọng nghịu “Chị làm rơi nè!”, rồi cười. Tôi ngỡ ngàng cầm lấy tờ tiền và cảm ơn nho nhỏ. Có lẽ do bất cẩn, tôi đã làm rơi lúc móc điện thoại ra…

Xe buýt tới, tôi lên xe mà thấy lòng nặng trĩu…

Chu Thị Ngọc Thơ

Chia sẻ lên
WEB5k - Thiết kế website giá rẻ chuẩn SEO