Sự tích chiếc dép cô đơn

Sự tích chiếc dép cô đơn
Sự tích chiếc dép cô đơn
Thuở hồng hoang, tại chốn phàm trần, có một ngôi nhà nhỏ an yên nơi góc thôn. Nơi ấy, trên thềm nhà, tồn tại một đôi dép tổ ong bằng nhựa màu xanh lục thắm. Chúng được tạo ra từ những giọt nhựa dẻo dai, trải qua quá trình khuôn đúc, mang theo sắc xanh quen thuộc của cỏ cây. Chúng chẳng phải là những món bảo vật tiên gia, nhưng lại là đôi tri kỷ không rời.
Từng sáng, từng tối, chúng kề bên nhau, cùng chủ nhân bước đi trên những con đường làng, nghe tiếng chim ca, ngắm trăng sáng. Chiếc bên phải vững chãi, đỡ lấy bước chân mạnh mẽ. Chiếc bên trái dịu dàng, nâng niu gót sen mềm mại. Chúng tương trợ, nương tựa, cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm của cuộc đời. Tình cảm của chúng tuy lặng lẽ nhưng sâu đậm như nước chảy đá mòn.
Thế nhưng, đạo trời vẫn vô thường, nhân duyên khó đoán. Một đêm nọ, trời đổ mưa tầm tã, gió thổi hun hút mang theo hơi lạnh thấu xương. Từ bóng tối sâu thẳm, một con linh khuyển hắc ám xuất hiện. Nó không phải là một con chó phàm tục, mà là một sinh vật của màn đêm, với bộ lông đen như mực, đôi mắt đỏ rực như hai đốm lửa. Linh khuyển này ẩn chứa một sức mạnh ma quỷ, chuyên cướp đi những thứ mang theo tình cảm để gieo rắc sự chia lìa, cô độc.
Nó lao đến, nhanh như một cơn gió lốc, dùng cái miệng đầy răng sắc nhọn tha đi chiếc dép bên trái. Chiếc dép bên phải kinh hãi, kêu gào trong vô vọng. Nó vẫy vùng, cố gắng níu giữ đồng bạn của mình nhưng sức lực quá yếu ớt, chỉ đành bất lực nhìn bóng con linh khuyển hắc ám khuất dần trong màn mưa.
Từ đêm ấy, chiếc dép còn lại trở thành chiếc dép cô đơn. Nó nằm lại trên thềm nhà, ngày đêm nhìn về phía xa xăm, nơi con đường làng hun hút, nơi người tri kỷ của nó đã biến mất. Sắc xanh lục thắm một thời nay đã phai màu, héo úa. Nụ cười của chủ nhân trở nên vắng vẻ hơn. Chiếc dép cô đơn vẫn mãi chờ đợi, nhưng mãi mãi chẳng có một đôi chân nào đủ vừa vặn, một tri kỷ nào đủ thân thiết để lấp đầy khoảng trống bên cạnh nó nữa.
Nó đã trở thành biểu tượng cho sự chia ly, cho nỗi đau không thể nào nguôi ngoai. Và từ đó, người đời thường nói, nếu vô tình nhìn thấy một chiếc dép lẻ loi, đó chính là chiếc dép cô đơn, đang kể câu chuyện về một tình yêu dang dở, một nỗi nhớ kéo dài đến vô cùng.
(Câu chuyện được bịa ra từ câu chuyện có thật)
Nosomovo
Chia sẻ lên