Ngó đâu, ngó đó thì vui
Ngó về chốn cũ bùi ngùi nhớ anh.
Ngó lên đám bắp trổ cờ
Chuối kia đóng vóc, anh chờ duyên em.
Ngó lên mây bạc trời hồng
Thương em hỏi thật có chồng hay chưa?
Ngọc còn ẩn đá chờ vàng
Anh còn ở vậy đợi nàng lớn khôn.
Ngồi buồn chẳng biết trách ai
Trách tằm sao chẳng đoái hoài tới dâu.
Ngồi buồn nghe tiếng gà trưa
Nhớ em như biển chiều mưa nhớ buồm.
Người sao một hẹn thì nên
Người sao chín hẹn mà quên cả mười.
Ngồi buồn nghĩ đến hình vong
Con dao lá trúc cắt lòng đôi ta.
Nhắm bề thương đặng thì thương
Đừng trao gánh nặng, nửa đường khó phân.
Nhớ ai lệ chảy bùi ngùi
Khăn lau chẳng sạch, áo chùi chẳng khô.
Nhớ chàng như vợ nhớ chồng,
Như chim nhớ tổ như rồng nhớ mây.
Nước sông lửng đửng lờ đờ
Thương thì nói vậy, biết chờ đặng không?
Nước xuôi gió thổi buồm mềm
Muốn vô làm bé, biết bền hay không?
Nghiêng mình nằm xuống đám tranh
Chờ em không đặng, trống sang canh anh về.
Nhện sa xuống giếng nhện nổi phình
Tôi kiếu huynh , kiếu đệ, kiếu người tình tôi lui.
Nghe anh hay chữ hỏi thử đôi lời
Chữ tình chữ hiếu chữ nào nặng hơn.
Nước chảy bon bon
Con vượn bồng con lên non hái trái
Anh cảm thương nàng phận gái mồ côi
Ngọc sa xuống giếng ngọc biến thủy tinh
Anh với em kết nghĩa chung tình
Dầu ăn cơm quán ngủ đình cũng ưng.
Nhà anh cột sắt kèo cũng sắt
Anh thương em, anh thương chắc chẳng phải thương lường
Chẳng tin em hỏi phố phường mà coi.
Nhà anh cất đây nhà em cất đó
Cách chẳng bao xa, anh đi đâu chẳng ghé lại nhà
Trước thăm phụ mẫu sau là thăm em.
Nằng đâu nắng mãi thế này
Nắng suốt cả ngày chẳng thấy bóng râm
Hỡi người thục nữ tri âm
Có muốn đứng mát thì cầm lấy ô.
Ngó lên biển bốn trời ba
Buồm trương đôi cánh, quê nhà em đâu
Nhà tôi ở dưới đám dâu
Ở trên đám đậu đầu cầu ngó qua.
Ngọc sa xuống giếng ngọc trầm
Thò tay vớt ngọc, vớt nhằm hạt châu.
Ngọc còn ẩn đá chờ vàng
Anh còn ẩn sĩ đợi nàng lớn khôn
Nước mắm chanh, đành ăn bánh hỏi
Qua thương nàng theo dõi mấy năm
Cớ sao vắng bặt tin thầm
Hay là thục nữ có hồng nơi nao.
Nước sông Tiền vừa trong vừa mát
Rm ghé thuyền vào đỗ sát thuyền anh
Dừng chèo muốn ngỏ tâm tình
Sông bao nhiêu nước, thương mình bấy nhiêu.
Ngó lên trời, trời trong lại trắng
ngó xuống nước, nước trắng lại trong
Anh thương em chắc dạ bền lòng
Lỡ duyên chịu lỡ, đóng cửa phòng đợi anh.
Ngó trên trời tầng cao tầng thấp
Ngó xuống biển tầng cạn tầng sâu
Anh dạo chơi mười tám nước chư hầu
Không ai ăn nói cơ cầu như em.
Nước ròng trong ngọn chảy ra
Tiên trị gia, hậu trị kỳ quốc
Ngọn cỏ phất phơ ngọn cờ phơ phất
Nồi đồng sôi, nồi đất cũng sôi
Đũa có đôi chìa vôi lẻ bạn
Cơ hội này anh bỏ em sao?
Ngọn bầu trắng sợi ngắn sợi dài
Ngọn bầu ơi, trái dọc trái ngang
Trái dưa gan sọc dài sọc ngắn
Ngọn rau đắng trong trắng ngoài xanh
Em thương anh thương thật chân thành
Chừng nào anh ở bạc em mới đành bỏ anh.
Nhứt nhựt bất kiến tam thu hề
Thăm anh một chút em về
Để trăng kia lặn, tứ bề người dưng
Kiến bất thủ như tầm thiên lý
Anh có thương thì giữ chí cho khônn
Để sau chồng có hay đặng chữ hậu hôn oán thù.
Ngọn đèn dầu khi lu khi tỏ
Đèn trường an nọ, khi đỏ khi xanh
Trống trên lầu vội đổ, trống ngoài thành tan canh
Em lịch sự chi để cho năm bảy người dành
Vẫy xe lam lại chợ Bến Thành
Dầu ai ngăn qua đón lại dạ em không đành thì thôi.
Ngó lên trời thấy cục mây bạch
Ngó xuống vàm rạch, thấy cá trạch đỏ đuôi
Nước chảy xuôi con cá bui lội ngược
Nước chảy ngược, con cá nược lội theo
Con cá heo nó khóc, con cá lóc nó sầu
Phải chi ngoài biền có cầu
Anh ra anh vớt mảng sầu cho em.
Năm nay đời khổ bạc cho vay cắt cổ
Anh hỏi nhiều chỗ không tiền
Em về thưa lại phụ mẫu cho liền
Có thương con rể thì đừng đòi chi
Để con rể vào làm một mùa khô mùa nước
Không bằng thì ắc hai đưá mình đã chia xa rồi
Trời ơi duyên sao lận đận đứng ngồi không yên.
Ngộ bất cập mới gặp em đây
Hỏi thăm quê quán, tổng làng ở đâu
Nhà em nhà ngói hay nhà lá
Tán lá hay tán cây
Đệ huynh có mấy, tuổi nàng bao nhiêu
Thấy anh muốn rõ, để em phân tỏ anh tường
Châu Đốc em nương ngụ, Cây Gòn em ở yên
Nhà em nhà lá chống tán lá tán cây
Phụ mẫu em song toàn, em đây vốn thiệt hết lòng
Tuổi chừng trăng tỏ chỉ hồng chưa nơi
Ngó lên Nam Vang thấy cây nằm nước
Ngó về sông trước sóng bủa lao xao
Thương em ruột thắt gan bào
Biết em thương lại chút nào hay không
Nước đổ ống tre bông
Cưới em không đặng, biển đông anh cũng nhào
Rút gươm đâm họng máu trào
Để em ở lại kiếm nơi nào hơn anh.
Nhứt nhựt tiểu thâu, con trâu bốn cẳng
Cái đuôi ngủng ngoẳng là năm
Bửa nay mười bốn mười lăm
Em gái có duyên với anh thì có chứ ăn nằm thì không.
Ngó lên trời thấy cặp cu đương đá
Ngó ngoài biển thấy cặp cá hóa long
Cá lòng tong giỡn bóng ăn rong
Anh đi lục tình giáp vòng
Đến đây trời khiến đem lòng thương em.
Ngó lên trời thấy mây giăng tứ diện
Ngó ra ngoài biển thấy chim kiệng cá đua
Anh thề với em cho hết miễu tới chùa
Ai cho em uống thuốc bùa mà em mê
Ngó lên trời trời cao lại trắng
Dòm xuống nước nước trắng lại trong
Nhỏ như ai chớ chớ nhỏ như em chắc dạ bền lòng
Lỡ duyên chịu lỡ đóng cửa phòng đợi anh
Ngó lên trời thấy mây giăng vần vũ
Ngó xuống âm phủ thấy đủ mặt bá quan
Ngó lên Nam Vang thấy cây thấy cây nằm nước
Ngó về sông trước sóng bủa lao xao
Anh thấy con cá lao nó nhào vô lưới
Không biết chừng nào anh cưới được em.
Năm ngoái em trắng như vôi
Năm nay em đen tựa như lọ nồi là sao?
Người em đen vì than vì nắng
Nhưng bụng em trắng vì uống nước trong
Anh ơi muốn chọn má hồng
Chớ nề than bụi mà lòng đơn sai.
Nước chảy re re lục bình líu ríu
Thấy dáng em ngồi nhỏ xíu anh thương
Thương em sao dược mà thương
Quần em cột thắt gút như rương khóa rồi
Khóa rồi mặc kệ khóa rồi
Chờ cha mẹ ngủ, anh lần anh vô.
Ông già tôi chẳng muốn ông đâu
Ông đừng lấp lửng, tôi cạo râu quai hàm.
Ông trời mưa răng sắc, nước mắt chảy lưu liên
Rượu cầm tay uống giải bu6òn phiền
Kiếp này không gặp anh nguyền kiếp sau.
Ô rô tí, mái dầm cũng tía
Đọt lang dâm, đọt mía cũng dâm
Em nói với anh nhiều tiếng thâm trầm
Bây giờ em gá duyên chỗ khác, ruột anh bầm như mưa.
Ngó lên trời thấy sao kia mấy cái
Ngó về biển, nhái bắt cặp mấy con
Chuối non mấy bẹ, chuối mẹ mấy tàu
Đất Nam Vang một mẫu mấy sào
Trai nam nhân anh đối được
Đặng em đưa má đào anh hôn
Thấy em hỏi tức anh nói phúc cho rồi
Sao kia trên trời mười hai cái
Ngó về biển nọ nhái bắt cặp hai con
Chuối non hai bẹ, chuối mẹ hai tàu
Đất Nam Vang một mẫu hai sào
Trai nam nhân anh đáp đặng, em đưa má đào anh hôn.
Phụng với Loan hai đàng phân rẽ
Tui với nàng không lẽ tới lui
Phấn lộn với vôi, vôi nồng phấn lạt
Anh thương nàng phiêu bạt tới đây.
Phải chi tôi hóa đặng con ó vàng
Tôi bay qua chỗ đó vớt chàng đem đi.
Phụ mẫu sanh em để phụ mẫu định
Em đâu dám tư tình cải lệnh mẹ cha
Phụng Hoàng đậu nhánh Cẩm Lai
Trách lòng người nghĩa nói sai lời thề
Đường đi Kinh Xang dầm dề
Gởi thơ anh sợ lạc, gởi lời anh sợ quên.
Phụ mẫu tui sanh để phụ mẫu tui định
Ngày nay tui đâu dám cải lịnh sợ phụ mẫu rầy
Này anh ơi anh về cậy mai đến đây
Phụ mẫu tui ừ, tui sẽ ưng anh.
Quả đào tiên ruột mất vỏ còn
Em đón anh em hỏi đường mòn ai đi.
Anh đây tỉ như gịọt sương
Tưới cho bông hồng tươi tắn
Vì sợ bông hồng phơi nắng héo khô.
Qua kêu diều khóc, quốc nọ chui qua
Nhị đơn đối khẩu thiết giao hòa
Đôi ta thương lén, biết phụ mẫu nhà hay chưa?
Quả năm ngăn trong lòng sơn đỏ
Mấy lời anh to nhỏ, bỏ bạn không đành
Chừng nào chiếc xáng bung vành
Tàu tây thôi chạy ,anh mới đành bỏ em.
Ruông ai thì náy đắp bờ
Duyên ai nấy gặp, biểu chờ uổng công.
Ruộng ai thì nấy đắp bờ
Duyên ai nấy gặp, biểu chờ sao nên.
Rượu nằm trong nhạo chờ nem
Anh nằm phòng vắng chờ em một mình
Rượu hồng đào rót trào vô nhạo
Em kiếm nơi nào nhân đạo bằng anh.
Rồi đây có kẻ thất tình
Dựa mai mai gẫy dựa đình đình xiêu
Ra về biển Bắc nhạn ơi
Bao thuở nhạn hồi kẻo én đợi mong.
Rượu nào mà uống không say
Rượu tình rượu nghĩa em rót đầy anh chẳng say.
Rồng chầu biển Bắc, phụng múa Hà Tiên
Anh thương sao mà gặp mặt thương liền
Tỷ như Lữ Bố, Điêu Thuyền thuở xưa.
Xá gì một nải chuối xanh
Ba bốn người dành cho mủ dính tay.
Sáng trăng giã gạo ngoài trời
Cám bay phản phất nghe lời em phân.
Sống bên voi, bỏ vòi qua vịnh
Anh với nàng trời định đã lâu.
Sông dài nước chảy sóng reo
Thương em chẳng nệ mái chéo ngược xuôi.
Sông sâu biết bắc mấy cầu
Thân em là gái biết hầu mấy nơi.
Sông sâu sào vắn khó dò
Muốn qua thăm bậu sợ đò không đưa.
Sông sâu sóng bủa ba đào
Người đi muông dặm lúc nào về đây.
Sông dài cá lội biệt tăm
Phải duyên phu phụ ngàn năm vẫn chờ
Ruộng ai thì nấy đắp bờ
Duyên ai nấy gặp đừng chờ uổng công.
Sóng bủa lao xao con cá Lao nhào khỏi lưới
Biết chừng nào anh cưới được em.
Sáng trăng trải chiếu hai hàng
Bên anh đọc sách bên nàng quay tơ
Quay tơ phải giữ mối tơ
Dầu năm bảy mối cũng chờ mối anh.
Sông ngả bảy chảy về bảy ngả
Thuyền đến đây về ngả nào đây
Buồm không theo kịp chim bay
Xa nhau biết hẹn ngày nào gặp nhau.
Sáng mai xách dĩa mua tương
Gặp anh trong trường cầm viết ngó ra
Em về mua lụa mười ba
Cắt áo cổ giữa mà tra nút vàng
Hỏi thăm anh học trường nào?
Mua giấy mau viết gởi vào cho anh.
Thân em như đóa hoa rơi
Phải chẳng chàng thật là người yêu hoa?
Thân em như tấm lụa đào
Dám đâu xé lẻ vuông nào cho ai.
Thuyền ơi có nhớ bến chăng?
Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền.
Thuyền xuôi neo mộc cũng xuôi
Nhớ em anh nhớ cả đôi má hồng.
Thò tay anh ngắt ngọn ngò
Thương em đứt ruột giả đò làm ngơ.
Trai nam nhân thi chữ
Gái thục nữ thi tài
Dẩu anh thi rớt ra ngoài có em.
Thương anh không biết để đâu
Để quán quán đổ, để cầu cầu xiêu.
Thương anh em chẳng nói ra
Trong ruột thì héo, ngoài da thì vàng.
Thương em anh để trong lòng
Việc quan anh cứ phép công anh làm.
Thương em như lá đài bi
Ngày thì giải nắng đêm thì dầm sương.
Thương em chẳng biết để đâu
Để vào tay áo lâu lâu lại dòm.
Thương em Bảy núi cũng trèo
Ghét em núi Két vượt đèo cũng không.
Thương em không dám ghé nhà
Đi qua đi lại hỏi gà bán không?
Thương em không nệ xa gần
Cầu không cây dựa cũng lần tới nơi.
Thương em lén chó chui rào
Áo bông bị thắt, tre quào rách bông.
Thương em vô giá quá chừng
Trèo cây quên mệt, ngậm gừng quên cay.
Thương em ruột thắt gan bào
Biết em thương lại chút nào hay không?
Thương nhau chẳng quản xa gần
Cầu không tay vịnh, cũng lần mà sang.
Tìm anh như thể tìm chim
Chim bay biển Bắc em tìm biển Đông.
Tình anh như nước dâng cao
Tình em như giải lụa đào tẩm hương.
Nosomovo (Sưu tầm)