Con cá đối nằm trên cối đá
Con mèo vá chạy mút đuôi kèo
Anh đố sao đố ngặt đố nghèo
Để em đố lại con mèo mấy lông?
Em về đếm cá dưới sông
Anh đây ở lại đếm lông con mèo.
Chị Liễu Kim Huê con nhà danh giá
Đi xuống hang đá gặp người tình
Anh Tiết Nhơn Quý câu nhân câu đạo
Bắn nhạn đổi gạo nuôi thân
Anh thương em thắm thiết mười phần
Cháo cơm anh không tưởng, tưởng người nghĩa nhân.
Con chim trò chuyện
Bay thấp liệng cao
Nó nói làm sao
Lăng lăng líu líu
Đôi lứa ta bận bịu
Ai nỡ dứt tình
Thân anh ba chìm bảy nổi, sáu bảy cái lênh đênh
Anh thương em chết nửa thân mình
Biết lại thương lại chút tình hay không?
Duyên đôi ta thể nguyền từ trước
Biết bao giờ ta được cùng nhau.
Dế ngậm sầu nhiều câu rỉ rả,
Nhớ bạn chung tình thức cả đêm đông
Đẹp chi cái áo vải bông
Đẹp chi con gái lộn chồng mà thương
Đêm khuya gà gáy vang trời
Bầm gan tím ruột nghe lời em than
Đêm khuya thắp dĩa dầu dư
Tim lan cháy lụng sầu tư một mình
Đêm nằm ôm gối mà than
Gối ơi gối hỡi phụng loan rã bầy
Đi đâu cho đổ mồ hôi
Chiếu trải không ngồi, trầu để không ăn
Đêm nay trăng sáng lờ mờ
Mùng ai có rộng ngủ nhờ một đêm
Đôi ta từ biệt năm bảy tháng nay
Bây giờ gặp mặt anh chớ rày hỏi thăm
Đậu phọng béo đậu nành cũng béo
Bước lên xe kéo miệng réo xe hơi
Đường đi Châu Đốc xa vời
Gửi thư thì khó, gửi lời thì không.
Đi ra gặp chị, đi vô gặp chị
Thiên hạ đồn mị, tôi với chị là vợ với chồng
Ngó lên mây trắng trời hồng,
Ngẫm tôi với chị vợ chồng xứng đôi.
Cầm tay em như ăn bì nem gỏi cuốn
Dựa lưng nàng như uống chén rượu ngon.
Thà rằng chẳng biết cho đừng
Biết ra dang díu, nữa chừng lại thôi.
Con sông bên lở bên bồi
Một con cá lội mấy người buông câu
Đào tiên ruột mất vỏ còn
Đón em anh hỏi đường mòn ai đi
Đến đây chẳng lẽ ngồi không
Nhờ chàng giã gạo cho đông tiếng hò.
Đêm khuya nằm ngủ mơ màng,
Chiêm bao ngó thấy bạn vàng đến thăm.
Đêm nằm trằn trọc tưởng mơ,
Chiêm bao thấy bạn dậy rờ chiếu không.
Đêm nằm lưng chẳng tới giường,
Trông cho mau tới sáng ra đường gặp em.
Đêm qua bỏ tóc qua mình,
Thề cho bán mạng, kẻo tình mình nghi.
Đêm nằm ở dưới bóng trăng,
Thương cha nhớ mẹ không bằng nhớ em.
Đêm qua gõ cửa chờ ai,
Đêm nay cửa đóng then cài khăn khăn..
Đôi ta chẳng đặng sum vầy,
Khác nào kiếp nhạn lạc bầy kêu sương.
Đôi ta như lúa đòng đòng,
Đẹp duyên, nhưng chẳng đẹp lòng mẹ cha.
Đôi ta như ngãi Phan Trần
Khi xa ngàn dặm khi gần có đôi
Đôi ta như rắn liu điu
Nước chảy mặc nước ta dìu lấy nhau.
Đường dài ngựa chạy bặt tâm
Người thương có nghĩa trăm năm khó chờ
Đèn treo cột phướng, gió trướng hao dầu
Thương em để bụng đừng sầu lụy thân.
Bọt mía lao khô bớ cô chèo mũi
Phải cô ở gần, anh coi tuổi cưới cô.
Đọt mía lao khô, bớ cô chèo dọc,
Phải cô ở gần, tôi đố má gả cô.
Đệm sút văng bàng chẳng ra bàng,
Thân anh làm mướn, sắm kiềng vàng em đeo.
Đèn hết dầu đèn tắt,
Hoa hết nhụy hết thơm,
Anh bảo em đừng lai vãng đêm hôm
Thế gian đàm tiếu người thường cười chê.
Đắng khổ qua, chua là chanh giấy
Ngọt thứ mấy cũng tiếng cam sành
Đôi ta duyên nợ không thành
Cũng do nguyệt lão chỉ mành se lơi.
Đèn nào cao bằng đèn Châu Đốc
Dốc nào cao bằng dốc Cần Thơ
Anh thương em lững đững lờ đờ
Giả như Tôn Các mà chờ Bạch Viên.
Đêm trăng thanh anh mới hỏi nàng
Tre non đủ lá đan sàng nên chăng?
Đan sàng thiếp cũng xin vâng
Tre vừa đủ lá nên chăng hởi chàng.
Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ
Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu
Anh về học lấy chữ nhu
Chín trăng em đợi mười thu em chờ.
Đêm khuya thiếp mới hỏi chàng
Cau xanh ăn với trầu vàng xứng chăng>
Trầu vàng nhai lẫn cau xanh
Duyên em sánh với tình anh tuyệt vời.
Đói lòng ăn nữa trái sim
Uống lưng bát nước đi tìm người thương
Người thương ơi hỡi người thương
Đi đâu mà để buồng hương lạnh lùng
Đố ai quét sạch lá rừng
Để anh khuyên gió đừng rung cây
Rung cây rung cối rung cành
Rung sao cho chuyển lòng anh với nàng
Đôi ta như thể con tằm
Cùng ăn một lá cùng nằm một nong
Đôi ta như thể con ong
Con quấn, con quít, con trong, con ngoài.
Đường xa thì thật là xa
Mượn mình làm mối, cho ta một người
Một người mười chín đôi mươi
Một người vừa đẹp vừa tươi như mình
Đắc thời đắc thế
Như Kê thành Phụng
Suy thời suy thế
Như Phụng thành Kê
Buồm ra gió lớn buồm cao
Thương em phiêu bạt biết vào tay ai
Đi ngang cầu sắt nắm lấy cho chắc
Anh hỏi gắt cô bạn chung tình
Thương không thương phải nói cho thiệt
Để anh lên xuống nhọc nhằn tấm thân
Đi lại đằng sau thấy ba lu nước
Đi ra đằng trước thấy bộ kỷ trà
Thấy anh có một mẹ già
Muốn vô phụng dưỡng biết mà được không?
Đêm nằm anh gát tay lên trán
Mồ hôi lai lán ướt chiếu ướt giường
Anh thường nói chơi mà bỏ qua đường
Hay đâu ông trời khiến, anh đem lòng nhớ thương
E sao lòng lại đổi lòng
Người nhiều tham bưởi bỏ bồng lắm anh
Em đi bỏ quạt lan châu
Bỏ thương bỏ nhớ bỏ sầu cho anh
Em như cây quế giữa rừng
Thơm tho ai biết, ngát lừng ai hay
Em như con hạc đầu đường
Muốn bay không nhấc nổi mình mà bay
Em ơi ở lại đừng phiền
Anh đi làm mướn kiếm tiền cưới em.
Em có chồng xa, chửi cha em không giận
Em có chồng gần ở cận mái hiên
Em đau tương tư, cha em đổ hồ bằng muỗng
Mẹ em dậm cẳng gọi trời, kêu uổng công sanh.
Em đây nói tức anh đáp phức cho rồi
Trăm thứ bánh, bánh men không nhân
Trăm thứ gừng, gừng khô không lá
Trăm thứ cá, cá khứa không đầu
Trăm thứ trầu trầu khô không cuống
Trăm thứ muốn, muốn vợ không vay
Trăm thứ cây, cây trắc không trái
Trăm thứ gái, gái thục nữ không chồng
Trai nam nhân anh đây đối đặng
Gái nữ nguyền em hãy tính sao?
Gái quốc sắc như con sóng lượn
Trai anh hùng như chiếc xuồng be.
Ghe lui thì bạn nhổ sào,
Lái còn bịn rịn, bạn nào dám lui.
Ghe lui khỏi bến còn dầm
Người thương đâu mất, chỗ nằm còn đây.
Giả đò mua khế bán chanh
Giả đi đòi nợ thăm anh đỡ buồn.
Giả bán nem anh thèm rượu lạt
Rượu lạt hết rồi người bạc hết thương.
Gió đưa cành trúc la đà,
Cành mai ủ rũ cành hoa đợi chờ.
Gió đưa trăng thì trăng đưa gió,
Trăng lặn rồi gió biết đưa ai.
Gió đưa bụi chuối sau hè,
Bụi môn trước cửa ai dè em hư.
Gió đưa cây Cửu Lý Hương,
Hai người khác họ mà thương nhau hoài.
Gió Đông em sợ lạnh lùng ,
Đêm Đông em sợ chiếu mùng trống trơn.
Gió chiều thổi héo ngọn dưa,
Dứt tình tại bậu anh chưa tiếng nào.
Gió khan thổi cạn ruộng đồng,
Biểu em chầm chậm lấy chồng đợi anh.
Gió đưa cột phướng hao dầu,
Thương em để dạ chớ sầu mà hư.
Gió đưa mười tám lá me,
Mặt rổ hoa mè ăn nói có duyên.
Gió sau gió mát sau lưng,
Bụng sau bụng nhớ người dưng thế này.
Gọi đò chẳng thấy đò sang,
Phải chăng bến cũ, phụ chàng khách xưa.
Giơ tay hứng giọt sương trời,
Rửa sao cho hết những lời thị phi.
Gió đưa trăng thì trăng đưa gió,
Quạt nọ đưa đèn, đèn có ai đưa?
Gió đẩy gió đưa cho vừa lòng bạn,
Khúc sông Ngân Hà chỗ cạn chỗ sâu.
Giở sách ra lụy ra ướt sách,
Quên chữ đầu bài vì bởi nhớ em.
Ghe anh bóng láng, mỏng ván nhẹ chèo,
Anh ơi bớt một mái xả chèo đợi em.
Giật cái nong mà đóng cái cửa
Thổi bếp lửa mà đốt cái đèn,
Thương sao mà thương dại thương dột,
Đụng vô gốc cột mà lột da đầu,
Ngủ quên thức dậy vẫn còn thương ngau.
Giăng dây trước gió, hỏi nhỏ ông Phật đồng
Trai tơ mà lấy gái có chồng đặng không?
Ông Phật ông nói rằng không.
Trai tơ phải lấy gái tơ,
Ông bà gì bắt mà lại quơ đàn bà.
Gặp anh hay chữ em hỏi thử đôi lời,
Sao trên trời mấy cái, nhái ngoài đồng mấy con.
Chuối con mấy bẹ, chuối mẹ mấy tàu?
Anh đây đối đặng thời tôi vào kết duyên.
Hai tay giở cánh cửa đình
Hạc chầu đủ cặp, sao mình lẻ đôi?
Hai tay xách nước tưới trầu,
Trầu bao nhiêu lá, dạ sầu bấy nhiêu.
Hột Sa Long rớt cái bộp
Tôi thò tay lấy cái nấp đậy liền
Anh có vợ chưa, hỏi cái đưòng viền ai may?
Hổ phụ sinh hổ tử
Hổ tử bất tương nhi
Hai tay anh đây cầm cặp song chùy
Anh đón em anh hỏi có gì mà bỏ anh?
Hai đứa mgười ta giàu thì đầu heo mâm thịt.
Hai đứa mình nghèo thì cặp vịt đôi bông.
Làm cho cha mẹ vui lòng,
Đèn lên đôi ngọn bá tòng xứn đôi.
Hát tề hát vịt có câu,
Đừng hát lấp bấp cô bác hầu cười chê
Hát làm sao cho đừng khô môi khô nước miếng
Hát làm sao cho đừng khan tiếng
Hát làm sao cho trai chưa có vợ, hát cho có vợ
Hát làm sao cho gái chưa chồng, hát cho có chồng
Hát làm sao cho chữ bá kịp với chữ tòng
căn duyên hội hiệp chốn loan phòng mới vui.
Khoan khoan hỡi ả chèo đò,
Đợi anh cầm lái dặn dò trước sau.
Không ai hôm sớm bạn cùng
Nương mai mai gãy dựa tùng tùng xiêu.
Khúc sông chật hẹp khó tùy
Lo cho thân bậu xá gì thân qua.
Kiểng hư để vậy sao đành,
Ra tay sửa kiểng không thành thì thôi.
Khổ qua xanh khổ qua đắng
Khổ qua mất nằng khổ qua đèo
Thương nhau dầu khổ dầu nghèo cũng thương.
Khổ qua xanh khổ qua đắng
Khổ qua mất nắng khổ qua đèo
Em thương anh phải làm giấy giao kèo
Lăn tay chỉ điểm mới thiệt là con mèo của anh.
Khăn bàn long một thuớc mốt
Nó tốt tựa như rồng
Sao em không mua mà đội, để má hồng nám đen.
Khăn đào vắt ngọn cành mơ
Mình xuôi đằng ấy bao giờ mình lên?
Em xuôi em lại ngược ngay,
Sầu riêng em để trên này cho anh.
Khổ qua xanh khổ qua trắng
Khổ qua măc nắng khổ qua đèo
Anh thương em mấy núi cũng trèo
Mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua.
Không phải căn duyên thì thôi
Phải căn duyên nhà rách vách nát
Vạt sập nước cũng ngồi
Không phải căn duyên thì nhà ngói đỏ
Ngựa gõ dầu anh cũng không ưng.
Khi xưa tôi ở với cô
Cô đập cô đánh cô xô tôi về
Tôi về ngang gốc bồ đề
Cô ra cô hỏi tôi về làm chi
Tôi về bắt ốc hái rau
Mai sau tôi lớn, tôi giàu hơn cô.
Kể từ ngày Châu Văn Châu Võ
Hồi thuở nhỏ ở đất trung nguyên
Lớn lạc qua Phiên ở Ma Thiên Lãnh, trấn ải địa đầu.
Hai đứa mình vắng mặt đã lâu
Nhất thương nhị nhớ tam sầu
Xin em dời gót xuống thang lầu cho anh hỏi thăm.
Lao xao sóng bủa dưới khoang
Vắng em một bữa ăn vàng không ngon.
Lên non bẻ lá họa hình
Họa cho thấy mặt kẻo tình nhớ thương.
Lên non bẻ lá đề thơ
Lòng thương ai biết dạ chờ ai hay.
Lên xe, xe hét, xe gầm
Bạn ơi bạn hỡi thương thầm nhớ mong.
Lên non lựa đá thử vàng
Thử cho đúng lượng mấy ngàn anh cũng mua.
Lòng em đã quyết thì thành
Đã cấy thì gặt với anh cùng mùa.
Lênh đênh một chiếc thuyền tình
Mười hai bến nước gởi mình vào đâu?
Lưới thưa bủa bắt cá duồng
Buông lời hỏi bạn bơi xuồng đi đâu?
Lòng dặn lòng ai dổ đừng xiêu.
Giả như Kim Trọng Thúy Kiều thuở xưa.
Mong em suốt mấy thu tròn
Khăn lau nước mắt đã mòn con ngươi.
Mồ cha đứa đốn cây bần,
Không cho ghe cá đậu gần ghe tôm.
Một mình giã gạo ngoài trời
Cám bay phản phất nhớ người đi xa.
Mù u bông trắng nhụy huỳnh
Thấy em bửa củi một mình anh thương.
Muốn ăn cơm trắng cá kho
Trốn anh trốn mẹ xuống đò cùng anh.
Muốn sang nhưng ngại vắng thuyền
Muốn về bên ấy nhưng duyên lỡ rồi.
Muốn vãng lai sợ nàng mang tiếng
Giả khách qua đàng sớm viếng tối thăm.
Mướp hương bỏ ngọn qua rào
Bửa nay gặp mặt, biết ngày nào gần nhau.
Mù u bông trắng nhụy hùynh
Lại đây em phân hết sự tình cho anh hay.
Mù u bông trắng lá quắn nhụy huỳnh
Ai xuôi ai khiến thấy mình anh thương.
Miếng đất của em là miếng đất mở gà
Chôn cha anh cũng được huống là chôn anh.
Mấy khi rồng gặp mây đây
Để rồng than thở với mây vài lời
Một mai rồng ngược mây xuôi
Biết bao giờ lại nói lời rồng mây.
Mặt em thơi thới má đào
Chân mày vòng nguyệt lẽ nào anh chẳng thương.
Nhái kêu chiều xế dưới mương
Hai cô đương lội hỏi anh thương cô nào?
Mặt trời vừa lặn mặt trăng vừa ló
Thấy em đứng đó, lại đây anh than vãn đôi lời
Trước có cô sau có bác
Rồi mới có vợ chồng mình đó em ơi.
Mặt trăng lú mặt đầu cành
Em còn búp ngụy trong cành chờ sương.
Năm nay hai mốt tuổi trường
Ở chung phụ mẫu còn đường xuân xanh.
Cả kêu kìa hỡi bạn lành
Phải duyên thì kết phải tình thì trao
Em đây chưa có nơi nào
Anh muốn nhào vô gá nghĩa biết mà đặng không?
Nosomovo (Sưu tầm)